Nguyên Đỗ

Đêm Khuya Nhớ Nhà

Trăng đã khuya tàn sông nước vơi
Đâu đây còn vọng tiếng ru hời
Điệu buồn ai oán như than khóc
Tiếng của quê hương giữa cuộc đời
Đất Việt hiện về trong giấc mơ
Mẹ cha đứng đợi ở ven bờ
Cửu Long sóng lặng dừa xanh thắm
Ngày ấy giã từ khi bé thơ
Anh chị có hoài trông ngóng mong
Có nghe tiếng sóng dậy trong lòng
Tưởng em rồi sẽ mau trở lại
Năm tháng miệt mài vẫn ngóng trông
Trăng sáng trăng tròn trăng khuất đâu
Rưng rưng nhung nhớ mắt hoen sầu
Lá rơi xuống cội hay theo gió
Lỗi hẹn bao lần tim nhói đau
Mái tóc đen nào nay trắng phai
Cách xa biền biệt tháng năm dài
Phải chăng mỗi sợi là nỗi nhớ
Lòng Mẹ tình Cha đâu có phai
Con gởi tấm lòng theo gió khơi
Cùng mây lơ lửng ở ven trời
Bay về quê Mẹ mang thương nhớ
Cùng tiếng ru hời Bố Mẹ ơi!

Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Đêm Khuya Nhớ Nhà"